Ngẫm lại, trong cái xã hội ồn
ào, sùng sục và hỗn độn mà tôi vẫn ví von nó như nồi lẩu mắm kia, thói đời mê
mải lao đầu vào lục lọi con mực, con tôm, tìm kiếm mặn nồng với miếng thịt heo
quay trong miệng, bạn chọn lặng lẽ làm đường đi vậy mà hay. Nhớ ông
Nguyễn Bỉnh Khiêm viết hai câu “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn
người đến chốn lao xao”. Mình muốn
dại như người, khó quá trời !
Không thể lẫn bạn
vào đâu được. Nhỏ xíu người. Đầu trọc lốc. Mắt bạn long lanh nhưng
thao thức. Cười hiền khô. Bạn còn
trẻ, nhưng lối viết của bạn thì không bảo vậy. Ai mà không biết bạn,
họ sẽ đoán bạn tầm ba lăm, bao lần lên xuống lênh đênh. Điềm đạm tô vẽ
bao nhiêu hỉ nộ ái ố trên khuôn nhạc. (Chắc có lẽ bạn sanh ra đã là
con nhà nòi, ba má dạy Văn, chất thơ mon men đâu hồi trong bụng rồi).
Album “Tuổi 25” của bạn mới phát hành cuối năm ngoái. Nghe khắc
khoải. Nghe như lời ca đang thì thầm về mình, kể chuyện mình, thấy
mình đang nôn nả trong những chuyến đi, đang co ro trong sự đời, bắt
gặp tiếng nấc trong lòng mình đang treo trên nốt La chơi vơi.
“Có
ước mơ tựa như cánh buồm chờ cơn gió vút lên
Có vết thương mười năm đứng âm thầm vì cơn mưa sống lại
Có trái tim tựa như tiếng đàn làm tôi yêu siết bao
Có bước chân dài hơn những con đường về nơi tâm vắng lặng ..”
Có vết thương mười năm đứng âm thầm vì cơn mưa sống lại
Có trái tim tựa như tiếng đàn làm tôi yêu siết bao
Có bước chân dài hơn những con đường về nơi tâm vắng lặng ..”
Âm nhạc của bạn
giản dị như chủ. Guitar. Chỉ guitar thôi. Bạn hát như tâm sự, không ồn
ào kĩ thuật như tụi ca sĩ trẻ. Lên tivi trả lời phỏng vấn, tụi
phóng viên cắt cớ như kiểu thuộc bài, bạn trả lời gọn hơ mà không
bị người ta dẫn chuyện.
Tui quý bạn tại bạn
chân phương vậy.
Nhớ cái thời bạn
chạm mặt tới danh vọng bằng đam mê. Bạn đem bao ngỡ ngàng cho đồng
nghiệp đang chới với tìm đường ( …nhưng chưa ra). Dân tình chạy chọt
khoe thân, tụt áo, phát ngôn rôm rả rằng mình giàu bao nhiêu, rằng
mình là người tốt nên bị người ta hãm hại, … nhan nhản trên mặt báo,
lóc nhóc như muỗi U Minh. Người ta rần rần chạy chọt, xin xỏ dữ “danh” khoác lên vai (để
mặc đồ cho sang!). Còn “danh” đến với bạn như bạn đường xa ghé qua
nhà uống nước. Sau khi đạt mấy giải thưởng lớn của âm nhạc hàn lâm,
sau nhiều show diễn cháy vé, bạn cũng không lộng lẫy hơn. Chưa bao giờ
nghe bạn xuất hiện trên trong event với váy đầm cả trăm triệu. Chưa bao
giờ nghe bạn hô hào chuyện đại gia chống lưng hay nghiệp hát hò nghèo
quá phải đi cạp đất. Chỉ nghe tin bạn phảng phất đang hát ở trường
đại học, tum húm trong mấy phòng trà.
“Nhiều
người ôm giấc mơ giàu sang
Vài người ôm giấc mơ bình yên
Em cần an chú
Em cần yêu thương…”
Vài người ôm giấc mơ bình yên
Em cần an chú
Em cần yêu thương…”
Ngẫm lại, trong cái xã hội ồn ào, sùng sục và hỗn độn
mà tôi vẫn ví von nó như nồi lẩu mắm kia, thói đời mê mải lao đầu vào lục lọi
con mực, con tôm, tìm kiếm mặn nồng với miếng thịt heo quay trong miệng, bạn
chọn lặng lẽ làm đường đi vậy mà hay. Nhớ ông Nguyễn Bỉnh Khiêm viết
hai câu “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ,
người khôn người đến chốn lao xao”.
Mình muốn dại như người, khó quá trời!
Không thể lẫn bạn
vào đâu được trên con đường lổn nhổn.
Bạn làm show Vui Tour đi khắp nước mình, thiếu
kinh phí nhưng đầy tận tâm. Gửi thông điệp tới những người trẻ, là sự dấn
thân và kiên trì. “Không phải ai làm cũng
đạt được thành quả, nhưng kinh nghiệm thì chắc chắn có. Mình sẽ trưởng thành
trong quá trình dấn thân”.
Nhìn chuyện bạn, nghĩ chuyện mình. Mê học hát mà còn đắn đo.
Thấy cơ hội đến mà còn chần chừ, đong đếm và nghi ngờ. Chữ An đặt
trên đầu mà lao đao giữ không được.
Thấy thẹn.
Long An, 01/05/2013
Tan Giao
Tan Giao